Vào thứ hai ngày 21 tháng 4 năm 1526, nhà vua rời Istanbul qua cổng Adrianople, dẫn đầu đoàn quân là 100.000 người và 300 khẩu đại bác. Ông đi cùng với Đại Tể tướng Ibrahim, các tể tướng Mustafa và Ayas, nhà thông ngôn Yunis Bey của Porte và nhiều chức sắc khác.
![]() |
Trước khi bắt đầu chiến dịch, Suleiman đã đảm bảo rằng sẽ không có mối đe dọa nào đối với hòa bình ở nơi khác. Kể từ thắng lợi tại Rhodes, ông đã duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Venice, để quốc gia được coi là nền Cộng hòa thanh bình nhất này sẽ không ngáng trở ông. Ragusa do vừa nhận được thêm đặc quyền từ người Ottoman nên cũng không phải là một mối đe dọa.
Vua Tahmasp đang bày mưu với Charles V, nhưng lại không có đủ điều kiện để tham chiến. Wallachia đã bị khuất phục sau những rắc rối to lớn: một cựu tu sĩ tên là Radul, được các quý tộc cao cấp (boyar [1]) bầu chọn, đã được công nhận là vương công sau khi đối thủ của ông là Vlad bị phế truất và đày đến Constantinople. Đối với bản thân Charles, Liên đoàn Cognac mới được thành lập để chống lại ông cũng đã khiến ông gặp đủ rắc rối ở nước nhà và còn không có cách nào để can thiệp vào phương Đông.
Suleiman biết rằng Hungary đang bị chia rẽ hơn bao giờ hết. Những nông dân sống trong cảnh khốn cùng đến mức họ coi người Ottoman như những người giải phóng xiềng xích cho họ. John Zapolyai đang âm mưu giành lấy vương miện và giới quý tộc Magyar đối đầu với Đức gay gắt đến nỗi buộc trục xuất tất cả người Đức trong đoàn tùy tùng của nhà vua và hoàng hậu vào đúng thời điểm đất nước cần sự trợ giúp của hoàng đế nhất. Một số người Hungary chia sẻ quan điểm của Luther rằng những thành công của Ottoman là sự trừng phạt thích đáng cho những bất công xã hội và sự tham nhũng của Giáo hội La Mã.
Vào thứ Hai ngày 21 tháng 4 năm 1526, nhà vua rời Istanbul qua cổng Adrianople, dẫn đầu đoàn quân là 100.000 người và 300 khẩu đại bác. Ông đi cùng với Đại Tể tướng Ibrahim, các tể tướng Mustafa và Ayas, nhà thông ngôn Yunis Bey của Porte và nhiều chức sắc khác. Quân đội men theo các lưu vực sông để tránh phải vượt núi và hành quân theo hướng Tây Bắc về phía Belgrade. Thời tiết xấu khiến hành trình giữa Philippopolis (Plovdiv) và Niš trở nên rất khó khăn. Giông bão và mưa lớn đã làm nước sông dâng cao, cuốn trôi nhiều cây cầu và khiến đường sá bị tắc nghẽn, không thể đi qua được.
Kỷ luật lý tưởng trong quân đội Ottoman đã được củng cố và những người lính nào giẫm lên đồng ruộng đã gieo hạt hoặc thả ngựa trên đó đều bị xử tử. Thậm chí các phán quan, theo như Suleiman kể lại trong nhật ký của mình, cũng bị treo cổ. Khi họ đến Sofia, Đại Tể tướng được lệnh tiến thẳng đến Petrovaradin và bao vây thị trấn, trong khi quốc vương thì đến Belgrade để gặp chỉ huy của Bosnia và Herzegovina cùng quân đội của họ. Vua của người Tartar ở Crimea là Saadet Giray cũng ở đó. Mìn nổ nhanh chóng đánh lụi pháo đài Petrovaradin và theo các nhà biên niên sử, Đại Tể tướng đã mang theo 500 cái đầu của lính thủ thành khi ông đến thông báo tin này cho Quốc vương. Về phần mình, quân đội Ottoman chỉ mất có 25 người.
Đoàn quân chinh phạt đi theo dòng sông Danube tới Buda. Người Ottoman đã chiếm được Ilok và sau đó là Eszek (Osijek), nơi Suleiman đã xây dựng một cây cầu bắc qua sông Drava. Cây cầu dài 332 mét, rộng 2,4 mét và được hoàn thành trong vòng 5 ngày. Những người xây cầu Ottoman giữ một vai trò quan trọng như làm vệ binh và pháo binh trong các cuộc viễn chinh. Khi quân đã qua sông, Suleiman cho phá hủy cây cầu để binh lính không còn ý nghĩ rút lui. Sau đó, họ băng qua các đầm lầy và bãi than bùn, tiến đến đồng bằng Mohacs, cách nơi hợp lưu của sông Danube và Drava khoảng 20 km. Chính tại đó, vua Hungary, Lewis II, đang chờ để cản đường quân Ottoman đến Buda.
Như rất nhiều lần trước đây, các tín đồ Cơ đốc giáo không biết đoàn kết lại. Lewis đã cầu xin toàn bộ châu Âu trợ giúp. “Nếu đức vua không sớm tương trợ, thì vương quốc ta sẽ biến mất,” ông viết cho vua nước Anh, người không có động thái gì. Ông đã cố gắng, nhưng cũng không thuyết phục được vua Ba Tư ra tay đánh lạc hướng bằng cách trói chân các lực lượng Ottoman ở phía Đông.
Charles V, khi đó đang ở Tây Ban Nha, đã làm ngơ trước những lời kêu gọi của Lewis. Tất cả quân đội của Charles không đủ lực đối phó với những nguy hiểm do Liên đoàn Cognac gây ra mà vốn đã kích động một phần châu Âu và Giáo hoàng chống lại ông.
Nhận thức được mối đe dọa, Ferdinand đã thống thiết cầu cứu Nghị viện Đức vào đầu mùa hè, nhưng Nghị viện nhấn mạnh rằng Charles trước tiên nên triệu tập một hội đồng chung để giải quyết vấn đề tôn giáo. Cuối cùng, họ quyết định cử 24.000 lính đến Hungary, đổi lại Charles phải triệu tập một hội đồng xử lý vấn đề tôn giáo sau mười tám tháng như đã hứa, nhưng mọi thứ đã quá muộn: thảm họa đã xảy ra.
————–
[1] Là tước hiệu cao cấp nhất trong tầng lớp quý tộc của Nga và Romania thời xưa.📌 Bài viết này được đóng góp bởi người dùng và bản quyền thuộc về người dùng đã xây dựng bài viết. Bản quyền thuộc về tác giả gốc và chỉ dùng cho mục đích học tập và giao tiếp. Nếu có bất kỳ vi phạm nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xóa nó.