MU đứng trước bước ngoặt lịch sử

Không còn Rashford, Garnacho, McTominay hay Greenwood, MU đối mặt mùa giải đầy biến động. Truyền thống đào tạo trẻ lừng danh đang bị bỏ quên trong cuộc chạy đua giành lại vị thế.

Từ thời điểm Manchester United bắt đầu hành trình vĩ đại của mình trên bản đồ bóng đá Anh, một trong những giá trị cốt lõi và đáng tự hào nhất luôn là niềm tin vào những đứa trẻ – những sản phẩm trưởng thành từ chính học viện của họ. Đó không phải là khẩu hiệu, càng không phải chiêu trò PR. Đó là ADN, là bản sắc, là điều khiến MU khác biệt giữa một thế giới bóng đá ngày càng công nghiệp hóa.

Suốt 88 năm, kể từ tháng 10/1937, MU chưa từng bước vào một trận đấu mà không có ít nhất một cầu thủ cây nhà lá vườn góp mặt trong danh sách đội một. Một kỷ lục vĩ đại, kéo dài 4.321 trận, đi cùng 44 danh hiệu lớn – bao gồm 3 chức vô địch châu Âu và 18 danh hiệu quốc nội. Nhưng giờ đây, ánh hào quang ấy đang bị đe dọa – không phải bởi sự cạnh tranh khốc liệt từ đối thủ, mà bởi chính cách vận hành và ra quyết định nội tại.

Khi ngọn lửa truyền thống leo lét

Sau mùa giải 2024/25 thảm hại – đứng thứ 15 tại Premier League – MU bước vào cuộc cải tổ toàn diện. Nhưng trong quá trình đó, những mảnh ghép quan trọng của chuỗi truyền thống lâu đời lại lần lượt rời đi. Rashford sang Barcelona. Garnacho bị gạt khỏi kế hoạch chiến thuật. Jonny Evans giải nghệ. McTominay, Greenwood, Brandon Williams đều không còn ở Old Trafford.

Hiện tại, cái tên duy nhất còn sót lại là Kobbie Mainoo – một viên ngọc quý. Nhưng Mainoo vốn không phải lựa chọn ổn định: mùa trước vắng mặt 17 trận, mùa trước nữa vắng 21 trận. Giả sử anh chấn thương, bị treo giò, hoặc đơn giản là không được lựa chọn – chuỗi 88 năm sẽ dừng lại một cách lặng lẽ. Và điều đau đớn là: gần như không ai ở thượng tầng CLB tỏ ra lo lắng.

Với những người xa lạ với MU, chuỗi kỷ lục kia có thể chỉ là thứ số liệu cũ kỹ, mang tính hoài niệm. Nhưng với những CĐV từng chứng kiến Garnacho bật tung lưới Man City ở chung kết FA Cup, hay nhìn thấy hình bóng của “Class of 92” trong từng bước chạy của Mainoo, họ hiểu rằng: đó là niềm tự hào. Là linh hồn. Là câu trả lời cho câu hỏi “MU là ai?”.

“Cầu thủ trẻ đã giúp MU vượt qua Thế chiến II, phục hồi sau thảm họa Munich và định hình những kỷ nguyên hoàng kim nhất”, Nick Cox – giám đốc Học viện – từng nói. Và ông đúng. Matt Busby, Sir Alex Ferguson, tất cả đều dựng nên đế chế của mình không phải bằng dàn sao đắt giá, mà bằng “người nhà”.

MU anh 1

Rashford rời Man Utd để sang Barcelona.

Theo Tony Park – nhà sử học và CĐV lâu năm của MU – số lượng cầu thủ học viện có mặt trong danh sách đội một đang giảm nghiêm trọng. Từ mức trung bình 6,65 người/mùa trước (2022/23), giờ chỉ còn 4,51. Mùa tới, con số này có thể xuống thấp nhất trong hơn 30 năm.

Không phải vì MU không có tài năng trẻ. Tyler Fredricson, Jack Fletcher, và vài cái tên khác vẫn đang nỗ lực từng ngày. Nhưng rõ ràng, họ không còn là ưu tiên. Và điều ấy không chỉ đe dọa kỷ lục – mà còn làm xói mòn triết lý cốt lõi của CLB.

Park chỉ ra vấn đề sâu xa hơn: “Bán McTominay là sai lầm. Rashford không được sử dụng đúng cách. Học viện giờ thiếu bản sắc. Hệ thống đào tạo đang trở nên quá nhạt nhòa”.

Ruben Amorim và bài toán danh tính

Trong bối cảnh đó, HLV Ruben Amorim đứng trước một mùa giải sinh tử. Ông cần đưa MU trở lại quỹ đạo thành công – nhưng cũng đang vô tình tiến rất gần đến việc trở thành HLV đầu tiên trong lịch sử hiện đại “chặt đứt” chuỗi truyền thống 88 năm của CLB.

Liệu ông có nhận ra tầm quan trọng của điều đó? Hay sẽ tiếp tục ưu tiên các bản hợp đồng từ bên ngoài, những cái tên có thể “sẵn sàng dùng ngay” nhưng thiếu tính kế thừa?

Một số CĐV đề xuất MU nên quy định rõ trong hợp đồng HLV: phải sử dụng cầu thủ học viện trong đội hình thi đấu. Park phản đối ý tưởng ấy – không phải vì truyền thống không quan trọng, mà vì nếu đến mức cần ép buộc, thì tức là hệ thống đã hỏng từ gốc.

“Không ai nên vào đội hình chỉ vì lý lịch. Nhưng nếu học viện MU không thể cung cấp nổi một cầu thủ xứng đáng, thì CLB đã sai lầm nghiêm trọng ở đâu đó”, ông nói.

MU anh 2

Ruben Amorim đối mặt bài toán lớn ở MU.

Có người sẽ nói: “Bóng đá hiện đại là sân chơi của kết quả. Truyền thống không giúp bạn vô địch”. Nhưng hãy nhìn lại: nhiều đỉnh cao nhất của MU gắn liền với học viện. Nếu nói danh hiệu là đích đến, thì bản sắc là con đường. MU từng chinh phục thế giới vì họ biết mình là ai. Và sẽ chỉ tìm lại được ánh hào quang nếu họ đi đúng con đường ấy.

Không ai bắt Amorim phải chọn cầu thủ học viện thay vì người giỏi hơn. Nhưng là HLV trưởng, ông có thể đưa ra lựa chọn có trách nhiệm: vừa xây lại thành tích, vừa giữ hồn cốt CLB.

Bởi vì nếu MU buộc phải lựa chọn giữa một chiến thắng tức thời và một giá trị kéo dài suốt gần một thế kỷ, thì họ cần nhớ: vô địch có thể lặp lại, nhưng đánh mất bản sắc – thì khó lòng tìm lại.

📌 Bài viết này được đóng góp bởi người dùng và bản quyền thuộc về người dùng đã xây dựng bài viết. Bản quyền thuộc về tác giả gốc và chỉ dùng cho mục đích học tập và giao tiếp. Nếu có bất kỳ vi phạm nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xóa nó.